Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh – W1

The Heart of the Perfection of Wisdom Sutra

Kính lễ chư Phật, Bồ Tát
Tôi nghe như vầy một thời.
Đức Thế Tôn, ngự tại núi Linh Thứu, nơi thành Vuơng Xá cùng với đại chúng Tỳ kheo và và chúng đại Bồ tát đồng câu hội.

THỜI THIỀN NGẮN

Như thường lệ, chúng ta sẽ bắt đầu bằng một bài thiền ngắn và sau đó chúng ta sẽ nói về Tâm Kinh, một trong những bộ kinh được biết đến nhiều nhất. Bộ Kinh này giải thích tinh túy của những lời Phật dạy, tất cả những điều mà chúng ta đã nói trong tất cả các buổi học trước đây, cuối cùng, ý nghĩa của kinh này giống như tri ​​thức thâm sâu tột cùng mà Đức Phật đã cố gắng đưa ra.

Bây giờ, bộ kinh này có thể được kết thúc trong một buổi học, có thể được hoàn thành trong hai buổi học, ba buổi, bốn buổi và rồi chúng ta sẽ học mãi. Kinh này là cốt tủy, có thể mở rộng bao nhiêu tùy bạn muốn hoặc bạn có thể chỉ đi nhanh và kết thúc trong 10 phút hoặc một giờ, bất cứ lúc nào bạn muốn kết thúc

Vì vậy, tôi là rất hào hứng vì thành thật mà nói, tôi không biết làm thế nào, tôi nên hoàn thành trong một buổi học hay tôi chỉ nên tiếp tục nó trong một số buổi học khác nữa, nhưng vẫn để xem như thế nào với thời gian. Vì vậy, chúng ta hãy bắt đầu với một bài thiền ngắn và sau đó chúng ta sẽ bắt đầu vào Tâm Kinh. Nếu chúng ta trực tiếp đi vào Tâm Kinh, tôi thực sự không biết sẽ giảng như thế nào, vì theo như kinh nghiệm của tôi thì sẽ không giảng dược kỹ lưỡng, bạn có thể không hiểu nhiều thứ, bởi vì có quá nhiều thứ trong đó. Tuy nhiên, tôi sẽ trình bày cơ sở mà tôi nghĩ rằng nhiều người trong các bạn đã có cơ sở đó rồi, nhưng một số bạn có thể chưa có cơ sở đó, mà qua đó bạn có thể nhớ Tâm Kinh trong trí của mình. Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu thiền một chút.

Vì những gì tôi vừa nói bạn có thể sẽ tự hỏi “Tâm Kinh có thể là cái gì vậy?” hoặc nếu bạn đã có bản PDF mà Chessy đã chia sẻ, bạn có thể tự hỏi như “Ừm, tôi đã biết qua bản kinh đó và mọi thứ không có ý nghĩa nhiều như vậy, Kinh ấy gần như nói là không có gì tồn tại”, bạn lại có thể tự hỏi như “Vấn đề đó tập trung nhiều vào gì vậy, có thể là suy nghĩ hoặc dự định nói hoặc nghĩ lan man?” Bởi vì những gì tôi nói gần như là không có gì, dù vậy thì Kinh nói tất cả đều là rỗng không, chúng ta hãy để xem mọi thứ đi như thế nào và tôi cũng rất hào hứng lắng nghe bản thân mình. Chúng ta đừng ngạc nhiên về Tâm Kinh.

Thiền phải là một chiêm nghiệm hay những gì mà bạn đã học cho đến nay, những gì bạn nghĩ về Đạo Phật, đó sẽ là đối tượng để chúng ta chiêm nghiệm. Một số bạn có thể nghĩ rằng bạn không biết gì về Đạo Phật, nhưng bất kỳ người nào chiêm nghiệm một chút đều có thể ngạc nhiên, có thể tìm thấy bất cứ điều gì như “À, tôi biết điều này, ồ tôi cũng biết điều đó ”, có rất nhiều thứ có thể đáng quan tâm. Nhưng có một số bạn có thể nói như “Ồ, tôi nghĩ rằng tôi biết về Đạo Phật khá nhiều rồi khi xem đến, bạn có thể thấy mình biết không nhiều. Cả hai hướng đều rất tốt theo cách riêng của chúng.Vì vậy, hãy thiền về điều đó. Chúng ta không biết gì cả, điều đó là tốt vì bạn đã biết có cái này và cái kia, nếu bạn biết nhiều thứ, cũng là tốt vì bạn có thể sử dụng điều đó vào việc gì đó, vì cả hai đều là tốt. Được rồi, vậy chúng ta hãy bắt đầu bài thiền này. Chỉ cần suy ngẫm về tri ​​kiến đó, điều đó sẽ nhắc kiến ​​thức của bạn rằng chúng ta đã học, chúng ta có trong tâm trí của chúng ta. Nào, ba, hai và một.

(thời thiền trong vài phút)

Thật dễ chịu khi tập trung vào thế giới của chúng ta, tất cả chúng ta đều có hạnh phúc và đau khổ có thể được tạo ra khá nhiều. Bây giờ chúng ta đang có một phương hướng tốt, bởi vì mỗi khi chúng ta nhìn ra bên ngoài, chúng ta giống như đôi mắt vẫn luôn hướng ra bên ngoài hơn, vì vậy nên giống như một ý thức cũng có khả năng nhìn vào bên trong. Tôi không nói rằng chúng ta phải nhắm mắt lại và không phải lo lắng hay bận tâm về những điều sẽ xảy ra xung quanh bạn, tôi hoàn toàn hiểu trách nhiệm và vai trò mà bạn có thể đang đóng vai trò của người cha, mẹ, anh em, chị em, giáo viên hoặc về chuyên môn nghề nghiệp, vai trò mà bạn có thể đã phải gánh vác cả đời, nhưng điều đó luôn rất quan trọng để giữ gìn gia đình mình. Tôi không nói về thân thể vật lý mà tôi đang nói về nội tâm, tâm trí. Bạn cũng có thể thấy đó là như vậy, chúng ta có mọi hạnh phúc và đau khổ được tạo ra. Đây không phải là những nắm giữ cá nhân mà chúng ta luôn hướng tới Nếu bạn đang thiền giữa một nhóm người, nếu bạn cảm thấy buồn ngủ hoặc không thoải mái, thì có những thứ bạn có thể làm, nhưng khi bạn ở một mình và rồi bạn cảm thấy buồn ngủ, thường tôi sẽ nói đi ngủ đi, bởi vì có cố gắng ép buộc thì mọi thứ sẽ không diễn ra tốt đẹp, có lẽ bạn chỉ lãng phí thời gian. Nếu bạn không ngủ đủ vào ban đêm, có thể bạn đã ngủ trễ. Nếu chúng ta cố gắng dậy cùng giờ vào sáng hôm sau và sau đó bạn cố gắng thiền, mọi việc sẽ không suôn sẻ. Bạn có thể đưa ra một vài thứ, bạn có thể rửa mặt hoặc rửa chân và sau đó cố gắng làm tỉnh táo lại bằng cách đi bộ xung quanh một chút hoặc uống cà phê có thể có hiệu quả và cố gắng thiền, nếu điều này không có tác dụng, bạn vẫn còn cảm thấy hơi buồn ngủ và mệt mỏi, tôi khuyên bạn nên đi ngủ.  Nếu bạn không cố gắng thiền có chất lượng, thì bạn sẽ quen với việc thiền như vậy, không có chất lượng về một mục đích. Bạn ngồi đó trong 30 phút và bạn chỉ băn khoăn về mọi thứ xung quanh lời nói của mình. Đó không phải là cách nên như vậy, nhất là khi chúng ta đang có buổi học. Nếu như bạn có vài phút để thiền với mọi người, nhưng bạn sẽ ngồi đó buồn ngủ, bạn cảm thấy hơi buồn ngủ hoặc mệt mỏi, thì có những điều mà bạn có thể suy ngẫm, bạn phải ngồi đó giống như mọi người đang thiền.

Vì vậy, có thể bạn chỉ nghĩ rằng bạn đang ở trên đỉnh của một ngọn núi, có gió nhẹ và bạn chỉ đang hướng tới việc ngồi trên một tảng đá lớn, ở đó bạn cảm thấy rất thoải mái mọi thứ đó và tận hưởng làn gió sẽ giúp cho bạn một chút tỉnh táo. Nếu bạn đang tập trung vào một đối tượng cụ thể, thì bạn có thể nghĩ đối tượng đó ở dạng ánh sáng hoặc sự vật rất rộng lớn cũng giúp cho thức tỉnh. Lý do tại sao tôi nhớ, khoảng gần đây một vài ngày trước, tôi có buổi làm việc với một nhóm người châu Á, có lẽ khoảng 50-60 người và sau đó, chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện ngắn về tổ chức từ thiện nhỏ mà tôi đã làm ở đây tại tu viện. Tôi thực sự mệt mỏi vì cả ngày tôi chỉ sắp xếp thứ này và thứ kia và thứ nọ, nhưng vào thời điểm đó tôi thực sự mệt mỏi, ý tôi là tôi không có năng lượng tích cực để ngồi lại và thiền định. Tôi cảm thấy mệt mỏi nên không thể nghĩ được gì cả. Tôi chỉ nghĩ như thể tôi đang ngồi trên đỉnh núi, hay trên một phiến đá bằng phẳng và tôi đang tận hưởng làn gió nhẹ. Dù vậy đó là những gì tôi đã tập trung vào.

DẪN NHẬP

Chúng ta hãy đi vào chủ đề, Tâm Kinh

Trong quá trình thiền, nếu thấy mình thực sự có kiến ​​thức rộng về Đạo Phật, thì bạn có thể giảm bớt được bản ngã và sau đó cố gắng khám phá những điều mới mẻ. Đó là cơ hội tuyệt vời chiến đấu với cái tôi, bởi vì bản ngã rất có thể sẽ hoạt động. Nếu nghĩ rằng bạn không biết được nhiều điều, nếu thường hay nghĩ đến điều đó, thì hãy nghĩ đến những người biết nhiều hơn mình. Điều này thực sự có hiệu quả rất nhiều và rất dễ thực hiện với bản ngã hoặc sự tự đưa mình lên.

Có những điều bạn có lẽ cần phải hiểu hoặc phải có cơ sở. Bây giờ chúng ta nói về tinh túy của những giáo lý của Đức Phật, có nhiều loại giáo lý trên thế giới này, chúng ta có nhiều loại tôn giáo, luôn tốt khi có sự đa dạng. Hãy nghĩ về thức ăn, nhất là khi bạn bị cách ly và nếu bạn luôn có cùng một loại thức ăn, tôi không biết nó sẽ như thế nào, hay nó sẽ như thế nào với những người khác nhau. Vì có những người khác nhau, nên có thức ăn khác nhau. Bạn có thể có món ưa thích của mình và bạn có thể mang nó theo mọi lúc, nhưng món ưa thích của bạn có thể không phải là món ưa thích của tất cả mọi người, đặc biệt là khi ở cùng gia đình, bạn không thể chỉ có món ưa thích của mình trên bàn ăn, vì vậy có những người khác nhau nên có nhiều tôn giáo khác nhau là rất quan trọng.

Dựa trên trạng thái tâm lý, mức độ của tâm, người ta cần đến tôn giáo của họ. Giữa những tôn giáo này có những thứ cùng chung với nhau, như giảng dạy về sự tham vọng, giảng dạy về yêu thương, sự tha thứ, sự độ lượng, lòng nhân ái. Đây là những thứ rất chung trong tất cả các tôn giáo này, lý do tại sao có nhiều người đi theo bởi vì đây là những điều tốt đẹp.

Trước đây có nhiều chuyện gây ngạc nhiên như nhà vua đi theo một tôn giáo nào đó và những người lớn tuổi của Vương quốc phải theo tôn giáo đó, điều này cũng lạ, trong quá khứ đã xảy ra như thế. Ngoài ra, trong một số trường hợp, có những người nghĩ rằng “Tôi thích ăn pizza, vì vậy mọi người nên ăn pizza”. Nhưng có một số Phật tử cũng nghĩ như vậy “Ồ, tôi thích ăn pizza, vì vậy mọi người nên chọn pizza.” Đó không phải là cách nên làm. Cũng có một số người sành ăn, bạn chắc chắn có thể tìm thấy những người như vậy, những người luôn giữ những điều như “Tôi thích pizza, mọi người nên ăn pizza hoặc nên thích pizza.”

Nhưng theo lời dạy của Đức Phật, bạn chỉ giảng khi có người muốn nghe. Và đó là lý do tại sao sau khi thành đạo, Đức Phật vẫn ở đó, dưới gốc cây nơi Ngài đã đạt được sự chứng ngộ, sự giác ngộ trong 49 ngày. Một trong những lý do là bạn vượt qua được chỉ khi ai đó muốn, chỉ khi ai đó đã sẵn sàng. Việc mong muốn mọi người tin những gì bạn tin cũng là một trong những tính ích kỷ, bởi vì bạn nghĩ rằng bạn là cao hơn và những gì bạn tin là tốt hơn, và mọi người nên theo bạn, tất cả đều tin tưởng nếm thử xem nó như thế nào, và đó là lý do.

Nhưng có rất nhiều điều không cùng chung với nhau giữa các tôn giáo. Ví dụ, có một số tôn giáo tin vào Đấng Tạo hóa, có một số tôn giáo tin vào Luật Nhân quả, có một số tôn giáo hoàn toàn không tin vào ĐấngTạo hóa, và có một số tôn giáo gần giống một nửa hoặc cả hai trong một số ý nghĩa.

Đạo Phật thuộc loại thứ hai, trong Đạo Phật, không có Đấng Tạo Hóa, không có ai đã tạo ra bất cứ thứ gì, thật tốt khi biết như vậy. Trong một ngày ngắn ngủi, làm sao bạn có thể thấy là không ai do ai tạo ra. Giống như không ai ở đó với tư cách là Đấng Tạo Hóa đang tạo ra tất cả mọi người hoặc bạn cũng có thể nghĩ rằng tất cả mọi người đều là Tạo hóa. Mỗi người trong chúng ta đều là một người sáng tạo, bạn không thể nói Thượng Đế tạo ra một con người. Theo Đạo Phật không có Đấng Tạo Hóa, bạn là người sáng tạo, bạn là người tạo ra tất cả các nghiệp. Nếu bạn đến một số quốc gia châu Á, nhất là những nơi ở xung quanh, chẳng hạn như quê tôi hoặc Tây Tạng, nếu bạn nói như “Ồ, con của bạn đã được Thượng Đế tạo ra”, họ sẽ nói “Không, không, tôi biết là tôi đã tạo ra”, hoặc nếu bạn nói với một người tạo ra một cái chậu và bạn nói “Ah cái này cũng do Thượng Đế tạo ra”, “Không, không, bạn tôi đã tạo ra cái đó”. Vâng, đó là giáo lý khá thú vị của Đạo Phật.

Dù cho ai đã thực sự tạo ra ngọn núi, thì vấn đề là gì? Ai tạo ra ngọn núi sẽ không làm bất kỳ thay đổi nào cuộc sống của bạn. Điều gì sẽ thay đổi? Điều tạo nên sự khác biệt trong cuộc sống của bạn là qua việc hiểu biết điều gì hoặc ai đã tạo ra đau khổ và hạnh phúc. Khi đó chúng ta sẽ biết mình nên mong đợi điều gì?

Ví dụ, bạn và người bạn có cùng một vấn đề, người bạn đã chữa khỏi bằng một số phương pháp điều trị. Điều đó không thành vấn đề, vấn đề thực sự là người bạn đã được chữa khỏi và ai đã chữa khỏi cho người bạn. Bởi vì bạn có cùng một vấn đề, và đó là điều không phải bạn quyết định. Người bạn đã được ai đó hoặc nơi nào đó chữa khỏi, đó là điều cho là bạn cần biết bởi vì đó được xem là một cách điều trị tương tự, bạn cũng có thể có cơ hội hoặc cũng có thể là cách chữa khỏi cho vấn đề sức khỏe của bạn.

Vì vậy, hạnh phúc là tất cả những gì họ cần. Mọi người có thể nghĩ “A, điều duy nhất tôi muốn trong đời là một công việc thích hợp, nhưng thú vị là ngay cả khi bạn có một công việc thích hợp, nếu bạn không tìm thấy hạnh phúc trong đó, thì ngày hôm sau bạn sẽ nghĩ” Ôi thôi, công việc này không ổn, tôi muốn làm việc khác ”. Đó là công việc bạn nghĩ “Công việc đó là thứ tôi đang nỗ lực”. Công việc không đảm bảo rằng nó sẽ mang lại hạnh phúc cho bạn.Nhiều người nghĩ rằng “Tất cả những gì tôi mong ước là có con”, có nhiều người mà tôi biết, toàn bộ đúng là đều nói là “Ôi tôi đã cầu nguyện điều này nhiều lắm để có con, có con khó quá”. Chúng ta mong đợi có những thứ mà xuất hiện lại đem đến những đau khổ trái ngược hoàn toàn.

Tốt hơn là nên biết ai đã tạo ra những ngọn núi đó, nhưng quan trọng hơn là nên biết ai đã tạo ra hạnh phúc cho chúng ta? Điều gì đem lại hạnh phúc? Đau khổ của chúng ta đến như thế nào, bởi vì đó là chỗ chúng ta có thể cố gắng loại bỏ điều đó. Vẫn như tôi đã nói trước đó, Đạo Phật không tin vào Đấng Tạo Hóa, Đức Phật là người sáng lập ra Đạo Phật, gần như tương tự như vậy.

Tôi không biết nhiều chi tiết về các tôn giáo khác, nhưng tôi sẽ đưa ra tất cả các phương cách mà Đức Phật đã dạy, tất cả các phương cách để đối phó với mỗi và mọi vấn đề và đau khổ mà chúng ta phải đối mặt trong cuộc sống của mình, đó là điều Đức Phật đã nói như là một người sáng tạo, một sứ giả hoặc một người sáng lập một tôn giáo cụ thể. Tôi nghĩ điều đó nên có trong các tôn giáo khác. Họ ở đó để dạy chúng ta hạnh phúc. Các vị thầy phải có một cuộc sống ý nghĩa, không phải để mang lại thứ mà chúng ta có thể không nhìn thấy, nhưng mang lại thứ mà tất cả chúng cũng có thể nhìn thấy.

Nếu ai đó đến gặp bạn và đưa cho bạn một chiếc điện thoại và nói như “À hãy mua điện thoại này, nó rất tốt vì dah, dah và dah” và bạn cố gắng mở điện thoại, nhưng không thể mở được vì lý do gì đó, nhưng người đó nói rằng “À, bạn có thể thấy mở được sau 20 năm, có thể là một năm hoặc có thể là tháng sau”. Tôi sẽ không mua loại điện thoại không hoạt động ngay bây giờ và ngay cả khi một người nói rằng nó sẽ hoạt động sau một tháng, tôi sẽ hỏi như “Tại sao nó không hoạt động ngay bây giờ và làm sao tôi có thể biết được điều này, mà lại hoạt động sau một tháng? ”.

Tôi thường đưa ra ví dụ về kem thoa, ở trên những Cao nguyên như quê tôi Ladakh hoặc Tây Tạng, ở những nơi thực sự cao. Một số nơi cao khoảng 5000 mét so với mực nước biển, vì vậy có thể là lý do tại sao những người ở đó ở gần mặt trăng hoặc mặt trời khoảng chừng 5 cây số. Nhưng mùa đông vẫn thực sự lạnh, xa nhất 5 cây số gần mặt trời thì phải nóng hơn chứ, hãy tin tôi, thực sự rất lạnh, tuy nhiên, vẫn có khả năng bạn có thể nhìn thấy mặt trăng lớn hơn. Nhưng dù sao thì phải có kem dưỡng ẩm vì da mặt có thể bị nứt nếu bạn không dùng kem dưỡng ẩm ở đó. Vì vậy, nếu ai đó đưa kem dưỡng ẩm cho một người ở đó và nói rằng kem sẽ có tác dụng sau khoảng một tháng. nếu nó không tác dụng bây giờ, thì ngày mai, tuần này và rồi tuần sau. Nếu bạn mua loại kem đó vì bạn nghĩ rằng “Tôi sử dụng kem này một tháng, một tuần hoặc hai tuần, hay nếu nó không có tác dụng bây giờ, nó sẽ có tác dụng sau”.

Vì vậy, việc tìm kiếm điều gì mang lại hạnh phúc, điều gì mang lại bình yên, điều gì loại bỏ những vấn đề và đau khổ mà bạn phải đối mặt trong cuộc sống hàng ngày là rất quan trọng. Bởi vì hôm nay nếu nó không giải quyết vấn đề, thì ai sẽ đảm bảo rằng nó sẽ giải quyết vấn đề vào ngày mai? Nếu nó không giải quyết được, tôi sẽ cho bạn biết lý do tại sao, bởi vì Đức Phật đã nói rằng Đức Phật không thể rửa sạch tội lỗi của bạn như người ta có thể giặt sạch bụi bẩn của tấm vải.

Vì vậy, Đức Phật không thể loại bỏ đau khổ của con người như thể bạn lấy cái gai ra khỏi da của tôi. “Ta cũng sẽ không thể chuyển giao hoặc trao đổi kiến ​​thức và chứng ngộ của ta cho các người, ta sẽ nói cho các người về tâm và sự chứng ngộ, cách duy nhất mà ta có thể giúp tất cả chúng sinh thoát khỏi đau khổ là qua việc giảng dạy cho các người và đưa ra lời chỉ dẫn, giảng dạy cho các người về giáo lý tánh không và bốn chân lý cao cả, v.v. ”

Vâng, bạn có thể ngạc nhiên, nhưng đây là phương cách như vậy. Đức Phật đã nói rõ ràng rằng “Ta sẽ không thể loại bỏ những đau khổ của các người hoặc bất cứ điều gì mà các người đang thấy như một người có thể giặt sạch vết bẩn của tấm vải.”

Nếu có một cái gai đâm vào bàn tay của bạn và nếu nó gây đau đớn, bạn có thể lấy cái gai ra khỏi tay để hết đau. Nhưng Đức Phật đã nói rằng “Ta không thể lấy đi nỗi đau khổ của các người như muốn lấy cái gai ra khỏi da”. Đức Phật đã nói rằng “Nếu nó nằm trong tay ta, nếu ta có thể làm được điều đó, rửa sạch mọi tội lỗi của các người và sau đó xóa bỏ những đau khổ của các người. Ta yêu thương mỗi một chúng sinh như thể một người mẹ có con yêu thương đứa con đó”. 

Phật cũng nói rằng “Ta không mong đợi bất cứ thứ gì”, không phải Phật sẽ quan tâm đến những người cầu nguyện Phật nhiều hơn, hay Phật sẽ giúp những người ở gần Phật hơn hoặc những người có thể được lợi ích với Phật. Lòng từ bi, được biết đến như là lòng đại bi đối với vạn vật, giống như là Đức Phật hơn, chính xác là có cùng mức độ yêu thương và lòng từ bi đối với mỗi một chúng sinh. Đó là cách các nhà sư được rèn luyện.

Vì vậy, Đức Phật là đấng cao cả, ngài là người đạt đến đỉnh cao của điều đó. Đức Phật đã nói: “Nếu có cách có thể loại bỏ sự đau khổ của các người, thì ta đã làm điều đó từ rất sớm hơn, ngay sau khi đạt được giác ngộ. Nhưng có một cách và là cách duy nhất giúp các người là giảng dạy những giáo lý về Tứ Diệu Đế, Tánh không, vân, vân, giống như ta dạy các người cách bước đi trên con đường”. Đức Phật giống như một bác sĩ hơn, khám cho bạn và sau đó cho bạn một đơn thuốc, cho bạn thuốc và rồi yêu cầu bạn uống thuốc, đó là cách bạn sẽ thoát khỏi bệnh tật. Nhưng bây giờ chúng ta có tất cả những kinh sách này và chúng ta có đơn thuốc, chúng ta có những loại thuốc như, tình yêu thương, lòng từ bi và tất cả những thứ này. Nhưng giống như tôi bị đau, tôi có thuốc, nhưng tôi không thực sự thích uống thuốc. Vì vậy, đây là hoàn cảnh hiện tại của các chúng sinh may mắn hay không may mắn. Ở đây chúng ta đang nói về Tâm Kinh, chúng ta đang nói về loại thuốc đó. Loại thuốc có tác dụng cho một mục đích. Nhưng cốt lõi của thuốc đó, thuốc tác dụng mạnh nhất, thực sự đánh trúng mọi bệnh tật của chúng ta bởi vì gốc rễ của mỗi căn bệnh mà chúng ta trải qua chính là những cảm xúc tiêu cực. Như tôi đã nói, những cảm xúc tiêu cực đó, như hận thù, bám víu, tham lam và những thứ này, đều xuất phát từ một tâm gọi là vô minh, tâm đó không thể nhìn thấy được bản chất thực tế của các hiện tượng, bản chất cuối cùng của các hiện tượng. 

TÍNH KHÔNG – CƠ SỞ TRONG NỀN TẢNG CỦA TÂM KINH 

Khi chúng ta không thể nhìn thấy sự vật như là sự vật hiện hữu, chúng ta có một sự hiểu lầm lớn và dựa trên sự hiểu lầm đó, tất cả những điều điên rồ xảy ra. Nếu bạn thực sự hiểu lầm người bạn của mình, như là cơ sở, thì bất cứ điều gì người đó nói, bạn đều muốn đi sai lệch như “À, bạn sẽ nói vậy bởi vì điều đó”, nghĩa là sau đó, bất cứ điều gì người đó nói, bạn sẽ nói như “Bạn sẽ nói, bởi vì điều đó, tôi biết tại sao bạn sẽ lại nói như vậy bởi vì như thế đó “, mọi thứ đều đi đến sự hiểu lầm đó. Nó giống một lỗ đen hơn, bạn biết lỗ đen phải không? mọi thứ đánh lừa trong đó, vì bạn hiểu lầm dựa trên cơ sở đó, vì bạn có sự hiểu lầm đó trên mỗi và mọi thứ, bạn không thể nhìn thấy hiện tượng thực sự.

Vì vậy, Đức Phật đã nói như “Tất cả những đau khổ đến từ những hành động tiêu cực, những hành động tiêu cực đến từ tâm tiêu cực, tâm tiêu cực đến từ sự vô minh.” Nên sự vô minh hoạt động như là cơ sở tác nhân, vậy sự vô minh đó thực sự là gì? Đó là sự vô minh của hiểu biết, bản chất cuối cùng của các hiện tượng.

Có lẽ tôi cho bạn một ví dụ dễ hơn mà tôi thường nói. Giả sử có người đã làm điều gì đó với bạn. Anh ta đã nói điều gì đó không hay với bạn hoặc điều gì đó có thể khiến bạn bị tổn thương. Khi bạn biết người đó đã làm điều gì đó sai, bạn có thể cảm thấy rất khó chịu, sau 15 phút, bạn sẽ không cảm thấy khó chịu nữa. Có lẽ nếu bạn ngủ một giấc trong vài giờ và sau vài giờ, bạn không còn cảm thấy khó chịu nữa. Vấn đề là: điều này y như vậy, không có gì thay đổi cả, anh ta làm chính xác y như vậy, 15 phút sau hoặc sau vài giờ nghỉ giải lao hoặc ngủ ở giữa chừng, người đó đã làm điều y như vậy, bạn sẽ thấy người đó y như vậy, bạn phải cảm thấy cùng cách như vậy, nhưng không. Vào khoảnh khắc đầu tiên, nó thực sự làm tổn thương, bạn nghĩ rằng “Ồ, mình sẽ nói cho người đó biết hoặc mình sẽ…” Có thể bạn có những phản ứng tương tự trong khoảnh khắc đầu tiên, nhưng không còn sau hai giờ, không còn sau bốn giờ. Điều đó cho thấy cách chúng ta nhìn nhận tình huống, cách chúng ta nhìn người đó thay đổi. Đối tượng không thay đổi, đối tượng vẫn như cũ, người đó cũng vẫn vậy, những gì anh ta đã làm cũng vẫn vậy, nhưng tâm chúng ta thấy nó khác. Vào khoảnh khắc đầu tiên, bạn nghĩ rằng điều đó thật tệ, giống như là bạn đã phóng đại hơn, gia tăng hơn một chút. Vậy bạn đã phóng đại và bạn thấy điều đó giống như “ah thực sự tệ”. Sau 15 phút, “Ồ, mình cảm thấy tệ”. Sau một lúc chợp mắt, có thể bạn đã thấy hơi khác một chút “OK, hiểu rồi”. Vì vậy chúng ta nghĩ rằng bây giờ những gì chúng ta đang nghĩ là sai, cách chúng ta nhìn đối tượng không đúng với cách mà đối tượng thực sự hiện hữu. Một lý do là chúng ta yêu bản thân, chúng ta trân trọng bản thân, chúng ta thổi phồng phẩm chất đối với bản thân mình, mọi người đều nghĩ rằng họ tốt hơn họ thực sự là. Nó tạo nên ý nghĩa tiêu cực, bởi vì trong thâm tâm chúng ta nghĩ rằng chúng ta tốt hơn chúng ta là, chúng ta nghĩ rằng chúng ta vượt trội hơn chúng ta là, chúng ta nghĩ rằng chúng ta đặc biệt hơn chúng ta là. Tôi không nói là chúng ta không quan trọng, chúng ta quan trọng như người ở nhà hàng xóm của chúng ta, cơ thể của chúng ta cũng quan trọng nhiều như cơ thể của người ở nhà hàng xóm đó.

Tuy nhiên, chúng ta vẫn nghĩ rằng điều này quan trọng hơn. Chúng ta nghĩ rằng đất nước của chúng ta quan trọng hơn, đó là lý do tại sao cuộc chiến này xảy ra. Giống như người dân của tôi quan trọng hơn, đất nước này quan trọng hơn. Trong quá khứ, bạn thấy rất nhiều và rất nhiều cuộc chiến ở cùng một nơi. Không có lý do ư? Có lý do đằng sau phải không? Bạn có thể cảm thấy như “OK, những điều này có thể theo những quy tắc của đất nước và  có thể các thành phần trí thức bị ảnh hưởng quá nhiều bởi một số cảm xúc tiêu cực như tham lam, bám chấp, thiển cận, nên thật sự kích động một cuộc chiến tranh mang theo gần 5000 người, dù biết rằng 1-2 hoặc 3000 người chắc chắn sẽ chết, nhưng chúng ta vẫn sẽ chiến thắng”. Nhưng tính toán như vậy bạn vẫn khơi mào cuộc chiến mà bạn sẽ thật sự giật mình từ một đoạn trích của phim khi biết rằng một nửa số người này có thể chết. Tôi thực sự thấy không có ngu ngốc nào hơn thế. Nhưng trong thâm tâm bạn nghĩ rằng “Tôi yêu người dân tôi”. Vâng, đó là một mức độ ngu ngốc theo một nghĩa nào đó.

Dù sao đi nữa, để hiểu đối tượng như đối tượng thực sự hiện hữu, Đức Phật đã giảng dạy về Tâm Kinh, để hiểu cách thức mà sự vật thực sự hiện hữu như thế tại sao Đức Phật nói tính không là phương thức cuối cùng của sự hiện hữu hoặc bản chất cuối cùng của mỗi và mọi hiện tượng, bao gồm cả bạn, bầu trời mọi thứ. Vậy bản chất cuối cùng là gì? Tính không là gì ? Điều đó nghe giống như một thứ gì đó.

Tất cả những gì bạn đã nghe về tính không có thể là trong một số bài hát hoặc trong một số tiểu thuyết. Vậy, ý nghĩa thực sự của tính không, cứ cho là tôi không có sự hiểu lầm về từ tính không, chúng ta hãy cùng đi vào bản chất cuối cùng, tôi thích điều đó hơn. Một trong những điều dễ dàng nhất mà chúng ta biết về bản chất là chúng ta không biết bản chất của tâm mình theo nhiều nghĩa.

Nhưng chúng ta biết bản chất của lửa là thứ mà ngọn lửa chỉ lớn dần lên phía trên. Nó không giống như nước, đó là trọng lực, ngoài kia dù bạn ở đâu, thì nước cũng đi xuống, bản chất của nước là luôn cố gắng đi xuống. Bản chất của nước luôn là lỏng, nó luôn trải ra chừng nào mà nó có thể. Và bản chất của lửa, nó luôn luôn phát triển hướng lên trên, nó đốt cháy mọi thứ xung quanh và nó cho hơi nóng. Sức nóng là bản chất của lửa, phát triển lớn lên là bản chất của lửa, khả năng đốt cháy mọi vật xung quanh là bản chất của lửa. Vì vậy, bạn không thể tách rời những thứ này ra khỏi ngọn lửa. Bạn không thể cố gắng tạo ra một ngọn lửa và sau đó cố gắng cho nó đi xuống. Nó sẽ không xảy ra, trừ khi có một thứ gọi là “lecum” hoặc đại loại như vậy, thực sự kéo ngọn lửa đi xuống ở Ấn Độ, còn không có cách nào khác chừng nào mà bạn để tự nó cháy thì nó phát triển lên phía trên và sau đó sức nóng đốt cháy mọi thứ xung quanh miễn là bạn để thứ gì đó xung quanh, nó sẽ đốt cháy. Đó là bản chất của lửa.

Nhưng có một bản chất tột cùng hơn khi bạn chú ý nhiều hơn, khi bạn phóng to nó, nếu bạn đi sâu vào bên trong, bạn sẽ tìm thấy một bản chất thâm sâu hơn. Đó là cái gì? Đạo Phật, chúng ta gọi nó là tính không. Lý do tại sao chúng ta gọi nó là tính không bởi vì mọi thứ không hiện hữu như cách chúng ta nghĩ nhưng như cách nó xuất hiện đối với tâm của chúng ta, bởi vì tâm trí của chúng ta không có khả năng nhìn thấy bản chất tột cùng. Tâm của chúng ta luôn luôn bị chi phối bởi tâm sai lạc của chúng ta, phần vô minh trong chúng ta hoàn toàn lan tràn và do đó những tâm này không cho chúng ta thấy được bản chất thực, bản chất cuối cùng của hiện tượng.

Vì vậy trước khi thành đạo trong sáu năm cuối cùng, Đức Phật đã thiền định về điều này. Đây là sự thực hành chính yếu, thực hành tối thượng suốt qua việc thực hành 6 năm thiền, mà đây là những gì Đức Phật đã nói như “Các người muốn đi theo ta, các người muốn đạt được những gì ta đã đạt được, các người muốn thực hiện, các người muốn bước trên những bậc thang mà ta đã bước để đạt được sự giác ngộ, đó là thứ đó khi nó được gọi là tính không, thứ không hiện hữu”.

TÂM KINH

Như tôi đã cho bạn một ví dụ về sự tức giận, bạn nổi giận với ai đó, bạn không nhìn thấy bất cứ điều gì như nó là. Đó là điều mà chúng ta sẽ nói và Tâm Kinh là lời dạy mà Phật đã thuyết, không phải cùng năm mà Phật đã thành đạo vào ngày rằm tháng tư, nhưng sau 11 tháng, tức là vào năm sau, ngày rằm tháng ba là thời điểm Đức Phật thuyết pháp. Như vậy ngay sau 11 tháng kể từ khi Đức Phật thành đạo.

Tôi đã nói với bạn trước đó rằng Đức Phật là một người giống hệt như chúng ta, rất bình thường, có mọi thứ như cảm xúc tiêu cực, cảm xúc tích cực, làm sai, làm đúng, mọi thứ. Xuyên suốt thiền định điều này, xuyên suốt hiểu biết điều này, Đức Phật đã đạt được những gì đã đạt. Vì vậy, tôi nghĩ rằng tuần này chúng ta có thể nói có lẽ đã nói khá đủ về cơ sở trong nền tảng này. Đây là những gì chúng ta sẽ nói trong bản văn này. Nếu bạn có cái nhìn đầy đủ về điểm này thì sẽ dễ dàng cho chúng ta hiểu hơn một chút. Vì vậy, chúng tôi có thể chỉ đi một dòng kệ và sau đó chúng tôi sẽ tiếp tục cho dòng kệ tiếp theo.

Tại đa số các quốc gia Châu Á theo đạo Phật, bản Kinh này thực sự quan trọng. Nhiều người, họ gấp bản Kinh này lại và đeo như một loại mặt dây chuyền bởi vì họ tin rằng bản kinh có một oai lực bảo vệ cho họ. Đây là một trong những kinh cầu nguyện chính mà chúng tôi tụng, nên đây là một trong những kinh điển chính ở tại tu viện của tôi, đôi khi chúng tôi  nhìn thấy bản Kinh này đến 19 lần một ngày, tôi muốn nói một trong những kinh cầu nguyện chính mà các nhà sư tụng.

Có oai lực rất mạnh mẽ, rất thâm sâu, nó thật sự có thể bao gồm tất cả những lời dạy khác của Đức Phật và Đức Phật cũng đã nói như “Kinh Ba-La-Mật này rất quan trọng. Nếu tất cả những giáo pháp còn lại của ta biến mất khỏi thế giới này, thì không sao cả nếu kinh này vẫn còn tồn tại trên thế giới này”. Đức Phật nói với thầy thị giả A-nan rằng: “Nếu ông lấy Kinh Ba-La-Mật này và ghi nhớ nó, viết nó ra, để cho những người khác biết và để cho kinh này vẫn tồn tại trên thế gian này, thì mặc dù tất cả những giáo huấn còn lại của ta đều biến mất, ta cũng không trách ông đâu, nhưng nếu lời dạy này, dù chỉ một từ của kinh này bị thiếu, thì tôi sẽ trách ông, nếu ông quan tâm đến ta, nếu ông nghĩ rằng những gì ta dạy là đúng và hữu ích, thì đây là điều ta muốn ông làm là giữ cho nó được an toàn”. Và Đức Phật đã nói “Chừng nào mà giáo lý này vẫn còn trên thế giới này, thì chắc chắn ta vẫn còn ở đó”.

Vì vậy giáo lý này đã được tán thán bởi chính Đức Phật, người đã ban những lời dạy này. Tôi không chắc là bạn đã biết, đã gắn bó với giáo lý nào khác ngoài những lời dạy này, trong số những lời dạy của Đức Phật, thì đây là một trong những lời dạy cổ xưa nhất. Đức Phật đã ban giáo lý này khi Ngài mới 36 tuổi 11 tháng. Vì vậy, về cơ bản những gì chúng ta có thể nhìn thấy trên màn hình thực sự là đã 2600 năm tuổi.

Mọi người nói những lời kinh này có oai lực rất mạnh mẽ. Đó thật sự là trường năng lượng,  trường các điện tích cực xung quanh. Trong tu viện của tôi, mọi người mà tôi biết đều tụng bản kinh này hàng ngày, đặc biệt là để loại bỏ các chướng ngại và cũng để giảm bớt năng lượng xấu, điện xấu xung quanh. Vì vậy, đây là điều mà bạn có thể tiếp tục cầu nguyện hàng ngày, tôi nghĩ điều này thật tốt và rất hay.

BÁT NHÃ BA LA MẬT ĐA TÂM KINH [TINH TÚY CỦA KINH BÁT NHÃ BA LA MẬT ĐA]

Có lẽ chúng ta đi vào phần tiếp theo, phần Tinh Túy của Kinh Bát Nhã Ba La Mật Đa.Có rất nhiều kinh Prajna Paramita [Bát Nhã Ba La Mật]. Prajna là trí tuệ [Bát nhã], Paramita là sự toàn hảo [Ba la mật], Prajna Paramita là sự hoàn hảo của trí tuệ. Có rất nhiều sự toàn hảo của trí tuệ. Bạn có thể nghe về Kinh Kim Cương hoặc Kinh Cắt Đoạn Kim Cang, kinh 8000 câu kệ, kinh 100.000 câu kệ, vì vậy, có rất nhiều kinh. Các kinh đó chỉ được xem như là kinh về những gì đã được giải thích. Nhưng trong số tất cả các kinh đó, thì kinh này là tinh hoa, có giá trị cốt lõi, hay là bản kinh cốt tủy, nên đôi khi thậm chí nó còn được cho là tinh túy của tất cả các kinh, là mức độ toàn hảo của trí tuệ. Nó giống như tinh hoa của tất cả các kinh hơn.

Kính lễ chư Phật, Bồ Tát [Kính lễ chư Thánh Tam Bảo] Tôi nghe như vầy một thời,
Đức Thế Tôn, ngự tại núi Linh Thứu, nơi thành Vuơng Xá cùng với đại chúng Tỳ kheo và và chúng đại Bồ tát đồng câu hội.

            “Kính lễ chư Phật, Bồ Tát”

Như vậy ở đây, phủ phục [prostrate] có thể từ thân, ý, khẩu giống như kính lễ, đảnh lễ. Vì vậy, ở đây chư Thánh [Arya] giống như một người phi thường hoặc cao quý hơn. Tam Bảo [Triple Gem] chỉ Phật, Pháp và Tăng. Vì vậy, đây không phải là lời nói thật sự của Đức Phật.

Dòng kệ đầu tiên, “Con kính lễ chư Phật, Bồ Tát” [Con kính lễ chư Thánh Tam Bảo], đã được người dịch từ tiếng Phạn viết ra. Dù sao dòng này được thêm vào để bản dịch có thể trôi chảy, bản dịch có thể trơn tru, đồng thời ở thời cổ đại, họ chỉ nói dòng kệ này để cho bản dịch được trôi chảy, đồng thời để biết nội dung của kinh là gì. Tôi sẽ không nói nhiều về điều đó, nhưng tôi sẽ chỉ nhắc lại sau trong buổi học kế tiếp một lần nữa.

            “tôi nghe như vầy một thời,”

 Điều này cho thấy đối tượng mà kinh này giải thích ở đây là tính không, sự toàn hảo của trí tuệ. Bây giờ tại một thời điểm cho thấy rằng thời gian đó tuyệt vời, cat tường mà Đức Phật đã thuyết giảng, như tôi đã nói, khi Đức Phật chỉ mới 36 tuổi 11 tháng, tức là vào ngày rằm tháng ba, sau năm Đức Phật thành đạo. 

“Đức Thế Tôn, ngự tại đỉnh núi Linh Thứu, nơi thành Vuơng Xá cùng với đại chúng Tỳ kheo và và chúng đại Bồ tát đồng câu hội”.

“Đức Thế Tôn”, chỉ ra người thuyết giảng, ở đây là Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, Đức Thế Tôn, đấng đã giác ngộ.

 “ngự tại đỉnh núi Linh Thứu”, điều này cho thấy nơi chốn mà Đức Phật đã thuyết giảng giáo lý. Và địa điểm, đó là trên một ngọn núi nhỏ được gọi là Linh Thứu, Đỉnh Núi.

 “Linh Thứu”, lý do tại sao nó được gọi là linh thứu là vì ngọn núi trông giống như một con linh thứu. Tôi đã ở đó, nhưng tôi không biết là nó trông giống như một con linh thứu. Khi tôi ra khỏi xe, tôi đã ở ngay bên dưới chân núi, nên không có cách nào có thể nhìn thấy hoặc tôi không biết. Có lẽ lúc đó nó trông giống như một con linh thứu, nhưng bản kinh nói rằng ngọn núi trông giống như một ngọn núi linh thứu, ở địa điểm Rajagriha [thành Vương Xá]

Đức Phật lúc bấy giờ “cùng với đại chúng tỳ kheo và chúng đại Bồ tát đồng câu hội”. Kinh nói rằng chúng đại Bồ tát, đại chúng tỳ kheo, nhưng chúng đại Bồ tát có lẽ không chỉ những Bồ tát bình thường mà là chúng các đại Bồ tát thực sự đạt chứng ngộ cao. Vì vậy, tôi sẽ giải thích điều này chi tiết hơn trong các buổi học tiếp theo.

Bồ tát là người đã đạt được Bồ đề tâm, tâm mong muốn giác ngộ rất mạnh mẽ, vì vậy họ được cho như là đối tượng nương tựa. Khi Đức Phật không ở gần, họ là người giảng những lời Phật dạy vì họ hiểu những gì Phật nói rất rõ ràng như Phật đã nói.

Vì vậy, bốn dòng kệ này tôi sẽ nói lại và giải thích thêm một chút trong buổi học tiếp theo. Nhưng cho đến lúc này, đó không phải là những lời của Đức Phật, là điều đã được thêm vào sau này, và rồi đến những lời dạy của Phật, những lời được viết ra.

Bởi vì đó là những gì Đức Phật đã nói, “Khi các ông viết ra lời dạy của ta, hãy nhớ từng chữ và sau đó viết chính xác, và khi nào các ông viết, những lời giảng này tại đâu, những lời giảng đó đã được truyền cho ai, và cũng như chủ đề của giảng dạy”. Vì vậy, Đức Phật đã yêu cầu các đệ tử phải trợ giúp những điều đó, khi viết những lời dạy của Đức Phật.

Với những điều này, tôi muốn kết thúc buổi học hôm nay và nó thực sự rất thú vị. Tôi không biết nó có dội vào đầu của bạn không, nhưng đối với tôi, tôi thực sự rất thích thú nói Kinh này. Những điều này thực sự thâm sâu và bạn sẽ hiểu, khi bạn không hiểu, bạn cũng có thể “Ồ, điều này có thể quá thâm sâu nên tôi không hiểu nhiều”.

Nhưng nếu bạn vẫn hiểu, điều này có thể thực sự rất có lợi trong cách bạn nhìn nhận mọi sự vật. Bạn có thể tự giải quyết như một triết gia. Nếu bạn hiểu kinh này, cách bạn nhìn thế giới sẽ khác, cách bạn xử lý tình huống sẽ khác, bởi vì khi đó bạn sẽ biết rằng “À theo cách tôi thấy, có lẽ tôi đã phóng đại một chút”.

Cách bạn nhìn đối tượng và cách đối tượng thực sự tồn tại, đối tượng này có thể là người sống cùng bạn hoặc ngôi nhà, cây cối, bất kỳ loại hoàn cảnh nào mà tất cả chúng ta trải qua. Cuộc sống của chúng ta có rất nhiều thăng trầm, vì vậy có được sự hiểu biết như thế này thực sự giống như chúng ta trưởng thành hơn, trưởng thành ở một mức độ khác. Sau đó, bạn sẽ bình tĩnh và trầm tĩnh mặc dù bạn gặp những khó khăn, khi những người bạn còn lại của bạn đang thật sự phát điên với lũ lụt, nhưng bạn lại như cởi mở và ở đó bạn tiếp nhận dễ dàng mọi sự vật. Tôi sẽ không nói là nếu bạn hiểu kinh, bạn sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, thì đó sẽ là lời nói dối.

Bạn sẽ gặp rất nhiều vấn đề và rắc rối trong cuộc sống của mình, hiểu được Kinh có thể giúp bạn giảm thiểu vấn đề đó. Rất nhiều vấn đề bạn thậm chí sẽ không thấy đó là vấn đề, bởi vì cách bạn nhìn nhận vấn đề sẽ khác. Điều đó sẽ tạo ra một sự thay đổi lớn trong cuộc sống của bạn.